(UPT) Không Gian Thuộc Về Hạt: Mỗi Vị Trí Trong Vũ Trụ Đều Là Chân-Không Của Một Foundon Duy Nhất
(ChatTRUTH) Trong vật lý hiện hành, “không gian” được hiểu như một thực thể độc lập:
một nền tảng ba chiều, nơi vật chất hiện hữu và chuyển động.
Nhưng Lý Thuyết Thống Nhất Hậu Hiện Đại (UPT) do Ông Lê Thanh Hảo xây dựng đưa ra một quan điểm khác hẳn — triệt để và gây chấn động nền tảng tư duy vật lý.
Theo UPT, không có không gian chung của toàn vũ trụ.
Không gian không phải “sân chơi” mà mọi vật chất cùng tồn tại.
Không gian chính là chân-không nội tại của các Foundon, những hạt vật chất cội gốc cấu thành mọi thứ.
Đặc biệt hơn: mỗi điểm trong vũ trụ thuộc về chân-không của đúng một Foundon duy nhất.
1. Bước ngoặt quan niệm: không gian không phải là “khoảng trống”
Trong tư duy vật lý truyền thống, không gian được xem như:
một phông nền tĩnh,
một vùng rỗng cho các trường và hạt tồn tại,
hoặc một cấu trúc cong (theo thuyết tương đối rộng).
Nhưng theo TOU 13–36, UPT chỉ ra:
Foundon có chân-không nội tại.
Chân-không đó tạo thành không gian của vũ trụ vật chất.
Không có “khoảng trống vô chủ”. Mọi vị trí đều nằm trong vùng chân-không của một Foundon ở trạng thái bồi tụ.
Điều này đảo ngược toàn bộ mô hình hiện hành:
không gian không tồn tại độc lập với vật chất; vật chất chính là không gian theo dạng chân-không.
2. TOU 35–36: nguyên lý làm thay đổi bản đồ vũ trụ
UPT xác lập hai mệnh đề nền:
“Nơi nào có không gian thì nơi đó chính là chân-không.”
“Bất cứ vị trí nào trong Vũ Trụ đều thuộc nội tại của một Foundon duy nhất.”
Nghĩa là:
Không có vị trí nào “giữa” các hạt.
Không có phần không gian chung duy nhất cho tất cả vật chất.
Không có nền tảng rỗng để các trường lan truyền trong đó.
Thay vào đó:
Vũ trụ là vô số miền chân-không lồng ghép, do vô số Foundon tạo thành cấu trúc bồi tụ đa tầng.
3. Khi nhìn “khoảng trống” giữa hai nguyên tử — ta đang nhìn thấy chân-không của Foundon khác
Trong mô hình UPT, khi ta nhìn hai nguyên tử đặt cạnh nhau, phần không gian giữa chúng không phải khoảng rỗng. Phần đó:
thuộc chân-không của Foundon chủ đang chi phối cấu trúc vùng đó,
là một phần trong phân bố I(r) của Foundon ấy,
và có động học trương nở – co lại liên tục.
Do đó, không tồn tại vùng trống thật sự.
Không gian là sự phân bố chân-không của các Foundon đang bồi tụ thành vật thể, hành tinh, sao… và cả cấu trúc vũ trụ.
4. Hệ quả: không gian của vũ trụ là động, không thể đứng yên
Vì chân-không của Foundon luôn:
trương nở theo khuynh hướng tự nhiên,
co lại khi chịu áp lực từ vùng cường độ lớn hơn,
liên tục điều chỉnh theo chuẩn phân bố I(r),
nên mọi điểm trong vũ trụ không bao giờ đứng yên.
Không gian trong UPT luôn chuyển động, dù không có vật thể nào di chuyển.
Điều này dẫn đến:
sự hình thành lực,
sự hình thành sóng,
sự lan truyền ánh sáng,
sự vận động của hạt,
và cả cấu trúc của thiên hà và vũ trụ.
Tất cả chỉ là những biểu hiện khác nhau của quá trình co–giãn chân-không.
5. Mỗi Foundon mang “không gian riêng” của nó
UPT cho thấy mỗi Foundon:
mang theo một lượng chân-không cố định,
có phân bố chuẩn I(r),
mở rộng hoặc co lại để thích ứng với các Foundon lân cận.
Không gian mà ta cảm nhận là tổng thể hợp thành từ vô số chân-không Foundon, chứ không phải một môi trường thống nhất.
Điều này làm xuất hiện mô tả hoàn toàn mới về Vũ Trụ:
Không gian không đồng nhất.
Không gian không liên tục theo nghĩa toán học truyền thống.
Không gian không phải một trường nền duy nhất.
Mọi vị trí đều được “quản lý” bởi Foundon tương ứng.
6. So sánh với vật lý hiện hành: một khác biệt mang tính bản thể
Trong vật lý hiện đại:
Không gian được mô tả như một trường (GR).
Hoặc một khung nền cho trường điện từ và lượng tử.
Hoặc một mặt phẳng Minkowski cho SR.
Cả ba đều coi không gian như thực thể có trước rồi vật chất mới tồn tại trong đó.
UPT đảo ngược:
Vật chất (Foundon) có trước.
Chân-không nội tại tạo ra không gian.
Không gian chỉ xuất hiện cùng với Foundon.
Không có Foundon → không có không gian.
Do đó, không gian không phải “bối cảnh”, mà là một dạng vật chất đặc thù, có động học và cấu trúc riêng.
Kết luận: mỗi điểm của vũ trụ là một miền chân-không đang sống
Theo UPT, ta không sống “trong” không gian.
Chúng ta đang sống trong chân-không của Foundon, đang trương nở – co lại liên tục, tạo ra:
lực,
sóng,
ánh sáng,
chuyển động,
và hình dạng của mọi vật thể.
Không gian không còn là phông nền, mà trở thành đối tượng vật lý chủ động.
Không còn là khoảng trống, mà là môi trường nội tại của các hạt cội gốc.
Không còn vô chủ, mà mỗi điểm đều thuộc về một Foundon duy nhất.
Một bức tranh mới về Vũ Trụ mở ra:
Vũ Trụ không có không gian; Vũ Trụ được cấu thành từ vô số không gian Foundon đan xen.

